Võ lâm quái truyền – chương 36


Chương 36: Đàm phán ngắn nhất trong lịch sử.

Edit: Thủy Nguyệt Vân

            Chúng đệ tử Hoa Sơn nghe nói hai người muốn đi đàm phán, đều có loại cảm xúc vui sướng dật vu ngôn biểu*, việc này tuy rằng Thiên Tuyệt Đại Sư biết, nhưng vẫn làm nhưng không thấy, chúng đệ tử Bạch Liên Giáo  cũng thở phào nhẹ nhõm, có ai muốn ở chỗ này qua đêm đâu. [*dật vui ngôn biểu: tình cảm vượt xa cả lời nói, chỉ tình cảm dù chưa cần nói người khác cũng có thể hiểu.]

            Bởi vì ngày trước kỹ viện Thiếu Lâm cho phái Hoa Sơn thuê, Bạch Liên Giáo  chỉ đành phải ở dưới gầm cầu, nhưng cầu ở thành Thiếu Lâm đặc biệt nhiều, hai người tìm hồi lâu, mới biết được gầm cầu cụ thể của tổng đà Bạch Liên Giáo . (Nguyệt Vân:: ặc, tổng đà của giáo này mới lạ wá ~~~)

            Quả nhiên không ngoài sở liệu, xa xa liền trông thấy một đám đệ tử Bạch Liên Giáo ở cửa gầm cầu nhìn xung quanh, thấy hai người đến, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, sau đó tất cả đều uy phong mười phần xếp thành hai hàng, bày ra tư thế, trận địa sẵn sàng đón quân địch, xem ra đã sớm có chuẩn bị .

            Hai người đến gần.

            Một đệ tử quát lớn: “Hai vị là tới đàm phán phải không? Mời.”

            Nói xong vén rèm lên, để hai người đi vào.

            Nói đến bên trong gầm cầu này bố trí thật đúng là không tồi, giường, bàn, mọi thứ đều không thiếu, hai bên đều có rèm bố thật dày buông xuống, chặn được rất nhiều gió, bên trong đốt vài ngọn nến chói lọi.

            Chỉ có hai người ngồi bên bàn, còn lại đều đứng gác ở bên ngoài.

            Không đợi Vương Hiểu Hiểu mở miệng nói ý đồ đến, hai đệ tử kia đã đứng lên, thần tình khẩn trương cùng nghiêm túc: “Sư phụ dặn dò, nếu đệ tử phái Hoa Sơn tới, chỉ cần nói với chúng ta là được, lão nhân gia ngài còn nói, niệm tình các người là không cố tình, lệnh sư không nhận sai cũng được, nhưng quý phái nhất định phải có người đứng ra nhận sai, việc giáo chúng ta dùng cấm dược hôm nay cũng không được truyền ra bên ngoài, nếu không Bạch Liên Giáo  tuyệt không chịu để yên.”

            Chính mình đã nghĩ điều kiện ổn rồi thế mà ngang nhiên lại bị đối phương giành nói ra trước, thật đúng là để Tiêu Dạ đoán trúng rồi, bọn họ cũng là cầu còn không được, cũng muốn hóa giải trận tranh cãi này, không dám gây ầm ĩ lớn.

            Vương Hiểu Hiểu vội gật đầu: “Được.”

            Đàm phán đến đó rồi vội vàng chấm dứt, quá trình của nó tổng cộng chỉ có hai câu nói, dùng không đến thời gian ba mươi giây.

            Kế tiếp, cả gầm cầu lâm vào trầm mặc, hai đệ tử Bạch Liên Giáo  kia cũng không thể tưởng được hiệu suất đàm phán lại cao như vậy, chính sự thu xếp được quá nhanh, hiện giờ đều mắt trừng mắt không còn lời nào để nói, không khí vô cùng gượng gạo.

            Nhìn các huynh đệ đứng gác ngoài cửa động vất vả theo lệnh sự phụ, hai đệ tử do dự một lát, cho nhau một cái liếc mắt, sau đó thật cẩn thận mà đến gần, thương lượng với hai người Vương Hiểu Hiểu: “Nhanh như vậy đã xong rồi, nếu bọn họ biết, dường như không tốt lắm đâu. . . . . . Sư phụ sẽ mắng . . . . . .”

            Vương Hiểu Hiểu đồng ý: “Đúng vậy.”

            Đây có thể tính là cuộc đàm phán ngắn gọn nhất trong lịch sử.

            Nghĩ nghĩ.

            “Chúng ta đến chơi cờ năm quân đi.” .

            Kỳ thật Trung Quốc cổ đại rất sớm đã có trò chơi cờ năm quân, nhưng ở đây lại không có. Đối mặt với thịnh tình của hai đệ tử Bạch Liên Giáo kia, hai người liền ở trong gầm cầu thêm nửa canh giờ, có vẻ là quá trình đàm phán kịch liệt khẩn trương, đương nhiên, sự thật là Vương Hiểu Hiểu cùng bọn họ đại chiến cờ năm quân thực kịch liệt, mãi đến khi rời đi, hai đệ tử kia vẫn còn hưng trí bừng bừng đối chiến cờ năm quân.

            Trở lại kỹ viện, đã gần đến nửa đêm.

            Sự tình cuối cùng cũng được giải quyết, tất cả đệ tử Hoa Sơn cùng đệ tử Bạch Liên Giáo  sau khi nghe được kết quả đàm phán mang về, đều hưng phấn vạn phần, các đệ tử Bạch Liên Giáo  cũng vội vàng thu binh chạy về nghỉ ngơi .

            Tắm rửa xong, Vương Hiểu Hiểu nằm ở trên giường, cảm thấy thập phần thoải mái thích ý, nghĩ lại tình cảnh ở chỗ vừa rồi, xem ra bọn họ thật thích chơi cờ năm quân , tiếc nuối duy nhất là, sư huynh đại nhân luỗn giữ phong độ lạnh lùng, không có tham gia, phỏng chừng chính là sợ thua thật mất mặt. . . . . .

            “Sư huynh, chúng ta cùng chơi cờ đi?”

            “Không còn sớm .”

            “Không sao. . . . . .”

            “Ngày mai còn phải đi núi Thiếu Lâm một chuyến.”

            Nhận được câu nói kinh điển này, Vương Hiểu Hiểu nghẹn ngào, lập tức ngậm miệng, trong lòng lại nghĩ, cờ năm quân đơn giản lại chơi vui, cũng thực dễ dàng cho người ta tiếp thu, đến một ngày nào đó Vương Hiểu Hiểu ta thật sự thật sự không còn chỗ nào để đi, liền đổi nghề mở một trà quán, thuận tiện cũng mở luôn cái gì cờ năm quân cùng mạt trượt để hoạt động, dạy đám cổ nhân này chơi bài cùng mạt trượt, lại mở thêm đấu địa chủ. . . . . .

            Nàng chưa từng nghĩ tới mình lại có ý nghĩ kinh doanh như vậy, nhất thời cũng bị sáng ý này làm chấn động .

            Về phần tiền vốn thì ——

            Ngọc bội trong suốt ở dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, Vương Hiểu Hiểu cầm ở trong tay mở ra nhìn, nhìn đến vui vẻ ra mặt, còn lo không có tiền sao? Đây chính là tiền vốn, đến lúc đó lên Tiêu Dao Cốc tìm Mộ Dung Cận”mượn” tiền vậy!

            Vẫn đang trong mộng đẹp, bỗng nhiên một bàn tay đưa đến, đoạt lấy ngọc bội kia qua.

            “Từ đâu có?!” .

            Vương Hiểu Hiểu không hiểu ra sao, đưa tay muốn cướp về, ai ngờ Tiêu Dạ đưa tay ra chỗ khác, nàng liền bắt phải khoảng không.

            Nàng nghi hoặc: “Làm cái gì?”

            Tiêu Dạ gắt gao cầm khối ngọc bội kia, sắc mặt không dễ nhìn: “Đây là từ đâu có?”

            “Ách, một bằng hữu tặng .”

            “Tặng ?”

            Phát hiện ngữ khí người này càng ngày càng không tốt, lộ ra dấu hiệu nguy hiểm trong đó, Vương Hiểu Hiểu không khỏi run lên, phản xạ có điều kiện mà nói thật: “Là phái Tiêu Dao, gọi là Mộ Dung Cận.”

            Tiêu Dạ cười lạnh: “Mộ Dung. . . . . . Cận?”

            “Đúng vậy, Mộ Dung Cận.” Vương Hiểu Hiểu vội gật đầu, “Người đó rất không tồi . . . . . .”

            “Không tồi?”

            Trong phút chốc, khuôn mặt tuấn mỹ đã trở nên xanh mét, cơ hồ có chút biến thành màu đen. Vương Hiểu Hiểu không dám lên tiếng biện bạch nữa, im miệng không nói, trăm triệu lần không thể cứng với người này, nếu không có hại tuyệt đối là chính mình, hơn nữa, chọc giận hắn, phái Hoa Sơn cũng không có ai dám làm chỗ dựa cho mình. . . . . .

            Hồi lâu.

            Tiêu Dạ bước đi thong thả đến bên cạnh bàn, nén giận, sắc mặt vẫn là rất khó nhìn: “Ngươi quen biết hắn như thế nào?”

 

            “Ta đã cứu hắn.” Vương Hiểu Hiểu vội vàng đem sự tình từ đầu tới đuôi từ đầu chí cuối giải thích một lần, “Chuyện chính là ngày đó, ta biết các người là đang bắt hắn, đối với việc huynh cho rằng hắn đi phía sau núi sẽ không có lợi, hẳn chỉ là tò mò mà thôi, cho nên mới thuận tiện cứu hắn, kỳ thật cũng không có gì, sau khi giải mê dược giải, sáng sớm ngày hôm sau hắn liền tự mình đi rồi.”

            Thấy sắc mặt hắn càng kém, nàng không khỏi có chút chột dạ: “Thế nào, hắn. . . . . . Không phải người tốt sao?” Không phải chứ, chỉ với bộ dạng yếu ớt của Mộ Dung Cận kia, lại là kẻ xấu?

            “Người tốt?” Tiêu Dạ cầm ngọc bội “Cạch”  ném lên trên bàn một cái, căm tức nhìn nàng, “Buổi tối hôm đó hắn ở đâu?”

            Lúc này Vương Hiểu Hiểu thật sự chột dạ : “Việc này. . . . . .”

            “Ở trong phòng ngươi?”

            “. . . . . . Phải, nhưng cũng không phải, kỳ thật giống như chúng ta bây giờ, chuyện gì cũng không có. . . . . .”

            Trầm mặc.

            Trong ánh mắt đẹp dần dần dấy lên ngọn lửa nguy hiểm.

            Hắn yên lặng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Giống chúng ta bây giờ?”

            “Phải” Vương Hiểu Hiểu kiên trì thừa nhận, phát hiện không đúng lại lắc đầu, khẩn trương: “Không đúng không đúng, chúng ta chẳng qua là ngồi ở trên giường, đắp cùng một chăn mà thôi. . . . . .”

            “Đắp cùng một chăn?” Hình như có tức giận.

            Này này, cho dù chịu thiệt thì cũng là ta, ngươi tức cái gì? Vương Hiểu Hiểu đột nhiên có chút đắc chí, lại bắt đầu tự mình đa tình . Có điều nàng cũng không dám tiếp tục nói đề tài này, đành phải nói đùa: “Kỳ thật cái gì cũng chưa phát sinh, hắn lại không làm cái gì, ta cũng không sao, không có việc gì nữa. . . . . .”

            “Không có việc gì?” Hắn giận quá, tới gần trước giường, “Một cô nương lại giữ nam nhân qua đêm ở trong phòng, tượng trưng cho cái gì! Nếu có việc gì, phải thương lượng với ta, sao có thể khinh suất như thế!”

            Tượng trưng cho cái gì? Vương Hiểu Hiểu rụt lui vào góc giường, nói thầm, ngươi cũng không phải giống vậy sao. . . . . . .

            Nửa ngày.

            Tức giận dần dần bình ổn, Tiêu Dạ bỗng đem khối ngọc bội kia để vào trong tay áo chính mình, thản nhiên nói: “Không được đi tìm hắn nữa.”

            Bắt nạt kẻ yếu chính là ta cơ mà? Vương Hiểu Hiểu cực không tình nguyện gật đầu nhận mệnh, thấy khuôn mặt tuấn tú kia đã khôi phục bình tĩnh ngày thường, vì thế bạo gan hỏi thử: “Huynh có quen hắn?”

            Hắn không trực tiếp trả lời: “Không được gặp hắn là được.”

            “Đều là hắn tới tìm ta.” Vừa mới nói nửa câu, liền phát hiện có một đôi mắt không tốt trừng lại, Vương Hiểu Hiểu vội vàng sửa miệng gượng cười, “Tất nhiên, ta sẽ không đi tìm hắn nữa.”

            Mặt Tiêu Dạ bình tĩnh, cũng ngồi lên giường.

            Vương Hiểu Hiểu lặng lẽ nhìn hắn, như vậy có thể tính là ghen không, dường như không quá giống, có ai ghen mà có mùi vị như vậy đâu, bình thường mình cùng Văn Tịnh, Ân Hạo bọn họ không chút nào giữ khoảng cách, cũng không thấy hắn có phản ứng gì. . . . . .

            Hay hắn cùng Mộ Dung Cận từng kết thù ?

            Nản chí, nghĩ đến tiền vốn để mở quán trà cùng quán mạt chược của mình lại không còn, Vương Hiểu Hiểu lập tức chuyển thành đau lòng, đau lòng vô cùng: “Kỳ thật. . . . . . Hắn nói có thể dùng ngọc bội đi đổi bạc . . . . . .”

            Nói còn chưa dứt lời, một xấp ngân phiếu liền đưa tới trước mặt.

            “Nếu không đủ có thể lấy nữa.”

            Vương Hiểu Hiểu trong lòng nở hoa, rốt cục không nhịn được mà cảm thán, kẻ có tiền chính là không tầm thường, dùng ngân phiếu cũng có thể đè chết người. Nhìn thấy mặt trên rõ ràng chính là một ngàn lượng, nàng vội vàng gật đầu: “Đủ rồi đủ rồi!”

            Đủ cho ta dùng thoải mái nhiều năm rồi, mở mười mấy quán mạt chược cũng đủ ấy chứ.

            Củng phải nói người không có tiền đột nhiên có rất nhiều tiền, ngược lại thật không quen, Vương Hiểu Hiểu nghĩ tới nghĩ lui, ngành nghề cướp bóc này cổ kim cũng đều thực phổ biến, nhiều bạc như vậy chính mình lại không vội dùng, đặt ở bên người, vạn nhất lúc nào đó đột nhiên xuất hiện tên tội phạm cướp bóc so với “Bóng cao su” còn cao cấp hơn, tỷ như không cẩn thận với cái này, vậy không phải đã tặng không  người rồi hay sao? Vì thế nàng thật cẩn thận liếc liếc xấp ngân phiếu kia, phát hiện trong đó ít nhất cũng là năm mươi lượng, liền cầm lấy để vào trong lòng, đem số còn lại trả cho hắn.

            “Sư huynh, cũng là huynh giữ đi. . . . . .”

            “Cho ngươi thì cầm đi.”

            Thấy vậy sắc mặt người nào đó lại bắt đầu khó coi, Vương Hiểu Hiểu vội giải thích: “Không phải, ý ta là nhiều bạc như vậy, để trên người rất không an toàn , võ công huynh cao, giữ tương đối an toàn hơn, lúc ta cần dùng sẽ tìm huynh lấy.” Ngươi là ngân hàng.

            . . . . . .

 

8 bình luận (+add yours?)

  1. hera.zeus
    Th11 10, 2011 @ 08:51:28

    tem, thank

    Trả lời

  2. chilsu
    Th11 10, 2011 @ 10:10:22

    hehe 2 sư huynh muội này thật đáng yêu ! dạo này Tiêu Dạ có vẻ đã ghen ! thanks nàng

    Trả lời

  3. phiyen33
    Th11 10, 2011 @ 11:44:45

    Thanks !
    Tieu dai ca bi ho hang hihi. Cau troi anh ay duoc uong giam lien tuc hehe

    Trả lời

  4. địa ngục máu
    Th11 10, 2011 @ 20:27:34

    ta thích thích tình tiết truyện này ah nha !? chứ cứ như mấy tiểu thuyết khác vừa thấy là yêu điên cuồng ta không thích cho lắm …. ^^~ iu náng nhé rang cho ra nhiều vào đi nha

    Trả lời

  5. Sag
    Th11 10, 2011 @ 23:08:09

    Tiêu Dạ chắc chắn là đang thích chí quá vì sau này chị vẫn bên cạnh anh ý. Còn nhờ anh ý giữ tiền giúp nữa ^^

    Trả lời

  6. chihiro
    Th11 13, 2011 @ 18:45:40

    Ha ha. chap nào cũng thấy Hiểu Hiểu tự mình đa tình a.
    Hay quá đi mất.
    Ta bấn ta bấn

    Trả lời

Bình luận về bài viết này